<!-- IMAGE -->
Nghĩ đến giới cầm quyền Việt Nam, người ta thường nghĩ đến những người độc tài hoặc khá độc tài (tôi không tin là hiện nay lại có người dở hơi đến độ dám nói ngược lại, cho họ là những người tôn trọng dân chủ!). Nghĩ đến những người độc tài, người ta thường liên tưởng đến những bộ mặt đằng đằng sát khí hay ít nhất lầm lầm lì lì, mồm miệng chỉ được sử dụng để quát nạt chứ không biết cười đùa bao giờ.
Sự thực khác hẳn.
Xem mấy YouTube chiếu các buổi nói chuyện của Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nhà nước, chúng ta thấy ông rất hóm. Ông kể chuyện đại sự quốc gia như một gã say rượu vui tính ngồi ba hoa chích choè trong các quán bia ôm. Từ lời nói đến giọng nói và vẻ mặt đều toát ra vẻ gì rất hài hước. Và rõ ràng là ông muốn chia sẻ sự hài hước đó với thính giả đang ngồi há mồm ra nghe rồi vỗ tay rầm trời!
Mà đâu phải chỉ có mình ông Nguyễn Minh Triết?
Ngày 20 tháng 11, 2009, nói chuyện trước Quốc Hội, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, một mặt, thừa nhận nạn tham nhũng đang tràn lan và việc ngăn chận nạn tham nhũng cơ hồ dậm chân tại chỗ; mặt khác, lại khoe là trong ba năm lên làm thủ tướng, ông chưa hề xử lý “đồng chí” nào, kể cả những “đồng chí” không thèm nghe lệnh của mình! Ông còn nói là sẽ “học theo đồng chí Phạm Văn Đồng”, người suốt mấy chục năm, chưa hề xử lý bất cứ một thuộc cấp sai phạm nào cả. Bọn tham nhũng, nghe vậy, tha hồ sướng!
Trong cuộc họp về chống tham nhũng trong ngành y tế tại Hà Nội vào ngày 26 tháng 11, 2009, ông Lương Ngọc Khuê, cục phó Cục Quản lý khám chữa bệnh, cũng chứng tỏ là người rất vui tính khi tuyên bố: Nền y tế Việt Nam đã quá tốt! Tốt đến độ không có chuyên gia y tế nào trên thế giới có thể góp ý kiến gì được nữa cả!
Cục Vệ sinh an toàn thực phẩm thuộc Bộ Y Tế cũng vui tính không kém khi quyết định trao giải thưởng “Top 100 sản phẩm an toàn vì sức khoẻ cộng đồng năm 2009” cho công ty bột ngọt Vedan mặc dù trước đó công ty này đã bị dư luận kịch liệt lên án về việc xả chất thải hoá học, gây ô nhiễm nặng nề dòng sông Thị Vải thuộc tỉnh Đồng Nai.
Nhưng giới lãnh đạo Việt Nam tỏ ra vui tính nhất là khi đưa ra nhiều chính sách có tầm quốc gia.
<!-- IMAGE -->
Ví dụ, vào tháng 9, 2009, Sở Nội vụ Hà Nội công bố “chiến lược” quan trọng là đến năm 2020, một trăm phần trăm cán bộ, công chức thuộc khối chính quyền thành phố có bằng tiến sĩ! Cán bộ, công chức thuộc khối chính quyền thành phố là những ai? Theo báo Vietnamnet.vn, hiện nay, họ có khoảng 500 người, “gồm thành viên Thường trực Thành ủy, Ban Thường vụ, Thành ủy viên, các trưởng, phó ngành; bí thư, phó bí thư quận, huyện, thị xã; chủ tịch, phó chủ tịch quận, huyện, thị xã”. Như vậy có nghĩa là đúng 10 năm nữa, không có chủ tịch hay phó chủ tịch quận, huyện nào tại Hà Nội không phải là tiến sĩ. Chắc chắn không nước nào trên thế giới có thể sánh được với Hà Nội ngàn năm văn vật của chúng ta cả!
Trong mấy năm qua, báo chí khắp nơi, từ trong nước ra đến hải ngoại, từng đăng tải nhiều chính sách cười ra nước mắt khác. Nổi bật nhất là:
Thứ nhất, chủ trương hạn chế xe gắn máy tại Hà Nội bằng cách: (a) cấm xe có số đăng ký ở địa phương khác không được chạy vào Hà Nội; và (b) riêng ở Hà Nội, sẽ bảng số lẻ được chạy vào các ngày lẻ và xe có bảng số chẵn được chạy vào các ngày chẵn. Trái ngày thì bị phạt!
Thứ hai, tháng 10 năm 2008, chính phủ Việt Nam ra chỉ thị cấm những người nhỏ con, thấp và/hay ngực lép không được quyền lái xe máy trên 50 phân khối.
Cứ tưởng tượng, nếu chủ trương trên được thực hiện thì, một là, người dân ở các tỉnh khác mỗi làn vào Hà Nội, phải gửi xe gắn máy ở ngoại thành, rồi lết bộ vào thành phố; hai là, chính quyền sẽ tuyển thêm hàng chục ngàn viên chức mới với nhiệm vụ là hàng ngày họ đứng đứng hai bên đường dòm số xe và tính số xe nào chẵn, số xe nào lẻ để ghi giấy phạt.
Còn nếu chủ trương thứ hai được thực hiện thì cũng sẽ có hàng chục ngàn cảnh sát giao thông đổ ra ngoài đường, chận các xe gắn máy lại để đo chiều cao và đo vòng ngực của hàng triệu người lái xe gắn máy mỗi ngày.
Lúc ấy các bác sĩ thẩm mỹ chuyên về độn ngực tha hồ hốt bạc. Giới thanh niên đa tình thì nườm nượp kéo nhau xin vào ngành cảnh sát giao thông.
Còn cảnh tượng ngoài đường phố thì nhất định là ngày nào cũng vui như Tết!
Mới đây, chính quyền Hà Nội ra lệnh cấm dân chúng hôn nhau ở các địa điểm công cộng, đặc biệt tại vườn Bách Thảo. Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều xem đó là một lệnh cấm “hài hước” mà nhà cầm quyền mới thêm vào trong cái bảng lệnh cấm hài hước vốn dài dằng dặc của họ.
Với những kiểu nói năng như thế, hành xử như thế, và chính sách như thế, không ai có thể phủ nhận sự vui tính của giới cầm quyền Việt Nam.
Vui tính như những thằng hề.