Giáo sư Nguyễn Hưng Quốc vừa có bài viết trên VOA «Chúng ta có thể làm gì cho đất nước?». Một bài viết đặt vấn đề rất đúng lúc, khi trong nước đang nảy nở một lọat tổ chức xã hội dân sự khá năng động, cùng xuất hiện một loạt mạng thông tin tự do, trong đó đáng kể là Văn đoàn độc lập Việt Nam» và «Hội nhà báo độc lập Việt Nam với Thời báo Việt Nam được nhiều người trong và ngoài nuớc tìm đọc mỗi ngày. Hàng loạt nhà văn, nhà thơ có tài năng, uy tín, được xã hội công nhận, quý mến và một số nhà báo trọng sự thật, yêu tư do đã công khai trả lại thẻ nhà báo và thẻ hội viên Hội nhà văn Việt Nam, chào vĩnh biệt 2 tổ chức mang chức năng phụng sự một chính đảng, quay lưng lại với sự thật và nhân dân. Khá nhiều mạng thông tin tự do thuộc lề trái đang đóng vai trò «điền thế», thay thế cho Thông Tấn Xã Việt Nam, báo Nhân Dân, báo Quân đội Nhân dân là cơ quan ngôn luận chính thức của đảng CS chuyên phục vụ cho chế độ độc đoán phản nhân dân, để mang lại cho đồng bào thức ăn tinh thần trong lành chân thực hàng ngày.
Không có gì đáng vui hơn là anh chị trong nước cho biết đã chừng 2 năm nay, đông đảo trí thức, thanh niên, cả cán bộ, viên chức đảng viên CS, mở máy vi tính là tìm đọc mê say các mạng tự do lề trái, như Thời báo Việt Nam, Đàn Chim Việt, Dân làm báo, Dân Luận, Đối thoại, Anh Ba Sàm, Diễn Đàn… cũng như các báo Thông Luận, Người Việt…ở hải ngoại. Báo nhà nước, báo đảng bị lép vế trước công luận khát khao sự thật.
Cho nên anh Nguyễn Hưng Quốc đã đặt vấn đề rất đúng lúc. Phong trào lớn mạnh từ từ mà vững chắc ở trong nước hơn bao giờ hết đang cần sự tiếp sức mạnh mẽ của hơn 3 triệu bà con ruột thịt ở hải ngoại rải ra trên một trăm nước. Bài viết của anh Quốc chỉ ra rất đúng những điều bà con ở nước ngoài có thể làm cho quê hương, đất nước thân yêu, cũng đoán trúng yêu cầu cháy bỏng của anh chị em trong nước.
Đó là trên mặt trận truyền thông, anh chị em ở hải ngoại đã viết và gửi về nước, giới thiệu những lý luận, kinh nghiệm đấu tranh của bản thân và của các nước đã thoát khỏi quốc nạn CS và kinh nghiệm xây dựng nền dân chủ mới mẻ. Anh chị em ở hải ngoại đã tích cực bền bỉ vận động các chính quyền, cơ quan dân cử, hội đoàn các nước sở tại hiểu rõ tình hình Việt Nam và yểm trợ cho phong trào trong nước có hiệu quả thiết thực. Bà con ta ở hải ngoại cũng đã góp phần không nhỏ cưu mang lẫn nhau, cứu vớt nạn nhân trên biển, còn góp tiền cho việc trùng tu các nghĩa trang, cứu giúp, hỗ trợ, mua xe lăn cho anh em thương binh Việt Nam Cộng hòa… Nhiều nhân tài xuất sắc Việt Nam xuất hiện trong cộng đồng, nhiều học sinh sinh viên học giỏi, thành những nhà nghiên cứu, giáo sư, bác sỹ, nhà phát minh, sỹ quan cao cấp, là dân biểu, nghị sỹ , làm vẻ vang cho dân Việt, sau này sẽ tham gia đắc lực vào công cuộc xây dựng đất nước.
Nhưng tôi thiển nghĩ anh Nguyễn Hưng Quốc đã bỏ qua hay quên đi một lĩnh vực yểm trợ tối cần thiết cho phong trào yêu nước, đòi nhân quyền, công bằng và dân chủ trong nước. Đó là tiền, vâng tiền, ngân quỹ yểm trợ rất cần thiết cho phong trào.
Xin thưa với anh Quốc và bà con hải ngoại, chúng tôi có liên lạc chặt chẽ thường xuyên với anh chị em trong nước. Chúng tôi suốt 20 năm qua, rất quan tâm đóng góp, thu góp ít tiền cho những anh chị em bị tù đầy, ốm đau, cô đơn, cho phong trào lao động đòi quyền công đoàn, dạy tiếng Anh, tiếng Pháp cho vài em có triển vọng hoạt động đối ngoại.
Thế nhưng tất cả đều ít ỏi quá, ba cọc ba đồng, mới như muối bỏ biển, kiểu ky cóp của nông dân nghèo, có hiệu quả chút ít, nhưng còn rất xa so với yêu cầu của cuộc đấu tranh đang mở rộng.
Nhìn lại chúng tôi còn có tư duy tiểu nông, tầm nhìn hẹp, nông cạn, lại vướng phải cái tư duy lẩm cẩm có thể gọi là bệnh quân tử Tàu, coi khinh tiền nong, xa lánh tiền bạc, sống theo kiểu bần Nho thanh bạch nhưng thanh tao của người quân tử.
Chúng tôi nghĩ tiền góp cho phong trào cứu nước là tiền cao quý, rất cần. Chúng tôi đã gặp ở Berlin một nhóm anh chị Do Thái và ở Varsawa một số trí thức Ba Lan.
Họ kể rằng trong Chiến tranh Thế giới II cũng như trong thời Chiến tranh lạnh họ đã vận động lòng yêu nước, yêu dân chủ của bà con ở hải ngoại lập ra Quỹ Cứu Dân tộc, Quỹ Yêu Dân chủ lên đến hàng tỷ đô la của dân Ba Lan, lên đến chục tỷ của bà con Do Thái. Có những nhà yêu nước có uy tín, được tin cậy đứng ra vận động thành lập quỹ.
Sự vận động phải rất khéo, nhằm vào đông đảo bà con, vì ai cũng có tiềm năng yêu nước và tiềm năng kinh tế, trọng điểm là vận động tốt các nhà doanh nghiệp thành đạt, giàu có nhưng rộng lòng trắc ẩn, các chủ ngân hàng, đại công ty,nhà buôn, người có bất động sản, vừa quyên góp ngay, vừa yêu cầu định kỳ đóng góp – hằng tháng, ba tháng, hằng năm, lâu dài, như trích 1, 2 ngày lương tháng. Các giáo sư, bác sỹ, dược sỹ luôn có thái độ sẵn sàng chia sẻ, miễn rằng họ hiểu là tiền quyên được gửi đúng chỗ, đúng người, đúng việc cần. Nhiều buổi nói chuyện, trình diễn văn nghệ, thể thao, ra mắt sách, lập công ty kinh doanh…sẽ làm tăng thêm quỹ. Các bạn cho biết bà con gốc Do Thái ở Hoa Kỳ, Canada, Úc, Tân Tây Lan, Brazil, Liên Xô, Ba Lan, Anh, Thụy Sỹ đã tạo nên Quỹ Do Thái năm đầu lên đến 2 tỷ đô-la, rồi 10 tỷ chỉ trong có hơn 2 năm. Nhiều cụ già hiến nguyên cả gia tài trước khi mất. Các bạn Ba Lan cho biết trong Chiến tranh lạnh đã quyên góp của bà con Ba Lan ở hải ngoại, đặc biệt là ở New York , London, Paris, Sydney, Toronto, Bắc Âu và Nam Mỹ được hơn 1 tỷ đô-la La gửi về nước, rất có tác dụng.
Bà con Việt Nam ở nước ngoài hằng năm gửi về nước từ 10 đến 12 tỷ đô-la giúp người thân. Chúng tôi tin rằng nếu được vận động bền bỉ, thông minh khôn khéo thì Quỹ Việt Nam có thể lên đến hàng tỷ đô-la.
Ở hải ngoại hiện đã có những gương mặt tiêu biểu đáng tin cậy từ trong nước ra, như Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, Luật sư Cù Huy Hà Vũ, nhà báo Điếu Cày và Tạ Phong Tần…có thể tham gia việc vận động và việc quản trị, sử dụng Quỹ Việt Nam rất quý và rất cần này.
Chúng ta không thể để cho thời cơ ngàn năm có một, đảng CS mất hết uy tín, sâu xé nhau, phong trào xã hội dân sự lên cao, lòng dân đã chín, quốc tế đồng tình hơn lúc nào hết, mà chỉ vì phong trào đấu tranh quá nghèo thiếu tiền mà trượt mất thời cơ lớn. Sự thiếu thốn này bà con hải ngoại lại thừa sức sẵn sàng bù đắp xứng đáng.
Mong rằng đề xuất của tôi nhân bài báo của anh Nguyễn Hưng Quốc sẽ được chú ý và mong anh Quốc và đông đảo bà con ta lên tiếng góp ý thêm để sớm thực hiện một việc làm cao quý rất cần thiết này. Hơn 3 triệu bà con hải ngoại, tuyệt đại đa số đang nung nấu việc sớm giải thể chế độ phi pháp tàn ác độc đảng trong nước, mang lại nhân quyền, bình đẳng, tự do và hạnh phúc cho toàn dân Việt Nam chung hưởng.
Đây là thiển ý của một nhà báo tự do xin được là một đóng góp nhỏ bé trả lời câu hỏi tâm huyết “Chúng ta có thể làm gì cho đất nước? » của nhà giáo - nhà báo Nguyễn Hưng Quốc mà tôi rất quý trọng.
* Blog của nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.