Vậy là chú Đảng đã 90 xuân. Gọi là chú vì ‘Bác Hồ’ sinh trước cả Đảng bốn thập niên mà cũng vẫn chỉ là hàng bác thôi.
Chú Đảng mới 15 tuổi đã đi cướp chính quyền lần một. Lúc lên 45 tuổi lại cướp thêm lần hai khi đánh chiếm Sài Gòn. Kể từ đó tới nay chú vẫn khư khư ôm của cướp được mà chưa trả lại cho người dân. Khi chú Đảng đi cướp lần một vào năm 1945, đất nước mới có trên 23 triệu dân. Vào lần cướp thứ hai hồi năm 1975 dân số tăng gấp đôi lên 46 triệu và giờ đã đạt gần 97 triệu. Gần 100 triệu người nay đứng nhìn đất nước chạy mướt mải mồ hôi mà còn phải nhiều năm nữa mới đuổi kịp các quốc gia ít dân số hơn như Thái Lan (70 triệu) hay Malaysia (32 triệu).
Theo các số liệu thống kê của Ngân hàng Thế giới mà số liệu chỉ có tới năm 2015, khoảng cách về thu nhập bình quân đầu người giữa Việt Nam với Thái Lan và Malaysia chưa bao giờ được thu hẹp mà ngày càng bị hai nước trong cùng khối ASEAN bỏ xa.
Vào năm 2005, thu nhập bình quân đầu người tính theo đô la Mỹ của Việt Nam, Thái Lan và Malaysia tương ứng là xấp xỉ 700, 2.900 và 5.600. Mười năm sau các con số tương ứng là xấp xỉ 2.000, 5.800 và 10.000.
Như vậy từ mức chỉ kém Thái Lan 2.200 đô la Mỹ hồi năm 2005, 10 năm sau thu nhập của dân Việt Nam đã thua Thái Lan 3.800 đô.
So với dân Malaysia, khoảng cách về thu nhập đã tăng từ mức 4.900 đô la hồi năm 2005 lên 7.000 đô la hồi năm 2015. Vậy mà chú Đảng tuyên truyền cứ như dân ta sắp vượt dân Thái Lan và Malaysia tới nơi.
Thật tình cờ là ở cả Malaysia và Thái Lan, dân chúng đều có hơn một đảng để lựa chọn dù họ cũng không phải là tấm gương sáng về dân chủ. Người dân Malaysia và Thái Lan liên tục có thể đổi đảng cầm quyền nếu họ thấy cuộc sống không được cải thiện theo ý nguyện của họ. Nếu như ở Việt Nam lập ra một đảng mới sẽ bị tù mọt gông như xưa kia các đảng viên cộng sản từng bị đày ra Côn Đảo, dân hai nước ASEAN đang khấm khá hơn Việt Nam có thể thoái mái lập đảng để cạnh tranh với đảng cầm quyền.
Vậy mới nói chú Đảng ở Việt Nam chỉ thích ngồi chơi xơi nước. Bạn hãy hình dung giải bóng đá thế giới chỉ có duy nhất một đội bóng tham gia và giải nào đội đó cũng vô địch. Nếu có hai đội, khả năng thắng cũng vẫn là 50/50. Nhưng nếu có 24 hay 32 đội thì mọi chuyện khác đi. Vậy nên nếu có lựa chọn tội gì họ phải thi đấu. Cứ làm màu thế thôi rồi mình vẫn vô địch.
Chú Đảng chỉ thích những việc nhẹ nhàng, gian khó chú đổ hết lên đầu dân. Mới đây có mỗi việc giải quyết một mảnh đất với dân Đồng Tâm mà chú kéo đến cả mấy ngàn quân mang theo đủ loại vũ khí vào để giết một đảng viên theo đảng gần 60 năm. Lúc kéo quân vào chú chưa có bất kỳ lệnh nào của Viện Kiểm sát để khám nhà, bắt người. Ừ thì đêm tối chú dựng chuyện người ta khiêu khích rồi chú xông vào. Người chú giết, tài liệu đất đai chú mang đi, ô tô chú cũng cho cẩu đi nốt. Nếu người ta tấn công chú thật thì họ mang tài liệu ra ném và ô tô ra đâm vào chú sao? Vậy là đủ hiểu chú làm càn rồi.
Còn cái việc mà đáng ra chú phải làm cho tốt thì chú lại làm như mèo mửa. Vụ Thượng uý Tuấn “khỉ” dùng AK bắn chết năm người, chú cũng cho cả trăm quân đem theo xe bọc thép vây bắt mà từ 29/1 tới nay vẫn chưa tìm được tay súng.
Trước những sự việc tày trời vừa xảy ra, các đảng viên dĩ nhiên là im lặng. Có ai dám mở miệng đòi điều tra làm sao để xảy ra cái chết của bốn người ở Đồng Tâm? Đã có ai lên tiếng đòi điều tra xem trong lực lượng công an còn có bao nhiêu Tuấn “khỉ” tiềm năng? Nếu có một đảng đối lập, chắc chắn họ sẽ tận dụng tối đa những yếu kém như vừa rồi của chính quyền để có thêm cơ hội thắng cử vào lần tới. Cũng có khả năng nho nhỏ là những vụ như Đồng Tâm sẽ làm giảm tính chính danh của một số uỷ viên Bộ Chính trị và họ có thể gặp bất lợi trong năm trước đại hội đảng. Người ta cũng hy vọng con số bốn uỷ viên gốc công an trong mười uỷ viên Bộ Chính trị hàng đầu sẽ không lặp lại tại đại hội vào năm sau. Nhưng gần như không có hy vọng đại hội 13 của chú Đảng sẽ trả lại ít nhất là một phần những gì cướp được trong 90 năm qua trong đó có quyền lập hội, quyền biểu tình, quyền ra báo, lập đài phát thanh và truyền hình cũng như quyền bình đẳng trước hiến pháp và pháp luật. Nếu ai trong hàng ngũ chú Đảng cũng chọn việc nhẹ nhàng cho mình và gia đình mình thì gian khổ hiển nhiên là dành cho người dân Việt Nam rồi.