VOA: Xin chào bà Mỹ Dung, thưa bà, được biết bà từng là hoa hậu Việt Nam thời thập niên 1970, vậy bà còn nhớ gì về cái thời hào quang đó không ạ?
Bà Mỹ Dung: Năm 1970, khi mà tôi còn đi học thì có cuộc thi áo dài mà có bà phu nhân Thủ tướng Trần Thiện Khiêm trao giải. Ngày xưa, trong lúc chiến tranh thì có làm hoa hậu chính thức gì đâu (cười), cho nên tôi được cái bằng hoa hậu áo dài đó.
VOA: Bà gia đình sang Mỹ định cư, và sau đó bà đã trở thành người gốc Việt đầu tiên làm đặc vụ FBI, công việc đó được cho là một công việc khá nguy hiểm, đặc biệt là đối với phụ nữ, tại sao bà lại quyết định làm cho FBI? Có lý do gì đặc biệt không thưa bà?
Bà Mỹ Dung: Tôi cũng đã nói nhiều lần với những người khác và các bạn khác. Cái lý do mà tôi muốn vào FBI là tôi chỉ muốn vào một cái tổ chức của chính phủ Hoa Kỳ để giúp những người Việt Nam tị nạn ở Hoa Kỳ khi mà họ gặp phải vấn đề khó khăn về luật pháp, đó là vấn đề thứ nhất. Thứ hai, là tôi cũng muốn đền đáp cái công ơn mà nhân dân Hoa Kỳ đã cho tôi. Khi tôi không nhà, không cửa thì người ta cho tôi một chỗ đứng, thành ra tôi cảm thấy là muốn trả ơn như vậy đó. Còn về vấn đề nguy hiểm hay không thì tôi nghĩ mỗi người đều có số mạng hết. Thường thì những gì mà tôi sợ nhất thì tôi lại cố gắng làm để hết sợ. Đó là tùy theo người thôi.
VOA: Có vụ án nào nguy hiểm đến tính mạng mà bà nhớ nhất không?
Bà Mỹ Dung: Những cái đó thì hiện tại không có tiện để nói nhiều vì tôi chưa có xin phép FBI. Muốn nói những chi tiết đó thì cần phải được phép.
VOA: Thế còn những khó khăn và thách thức mà bà gặp phải khi còn là đặc vụ của FBI thì sao thưa bà?
VOA: Vậy sau khi về hưu tại sao bà lại chọn sang Thái Lan sinh sống?
Bà Mỹ Dung: Dạ thưa, tôi được chuyển sang Thái Lan để làm việc cho sở FBI tại sứ quán Hoa Kỳ tại Bangkok. Sau khi làm việc xong 5 năm cuối thì tôi về hưu. Rồi lúc đó hai đứa con đang học ở trường quốc tế thì tôi không muốn dọn đi để cản trở việc học của nó. Thành ra tôi ở lại luôn để cho con học hết trung học, rồi lúc đó lại ly dị chồng nữa, nên mất nhà, mất cửa, và lại một lần nữa không chỗ đứng nữa, nên lại di cư một lần nữa, vì vậy tôi định cư ở Thái Lan luôn.
VOA: Dạ, còn về lý do mở nhà hàng thì sao ạ? Từ một nhân viên đặc vụ FBI rất là mạnh mẽ, sao bà lại chuyển sang một lĩnh vực rất nữ tính là nấu ăn và mở nhà hàng?
Bà Mỹ Dung: (Cười) Tôi chưa bao giờ tự khen mình là thiếu nữ tính hết. Nữ tính thì lúc nào cũng có, mà mạnh mẽ thì chỉ là bề ngoài thôi. Thực ra cái việc nấu nướng là một phương thức để tĩnh tâm và quên hết mệt mỏi. Sau một ngày làm việc căng thẳng thì mình về nhà thì cái niềm vui sướng nhất của tôi là vào bếp và bỏ hết đằng sau những chuyện trong ngày để mà chỉ lo nấu nướng cho các bạn, gia đình và các con để cho nó vui vẻ, thì đó là cái niềm hạnh phúc gia đình của tôi từ xưa tới giờ đó.
VOA: Thế món gì là món đặc biệt nhất ở nhà hàng Xuân Mai thưa bà?
Bà Mỹ Dung: Dạ thưa, hồi ngày xưa mới mở cách đây 5 năm thì chỉ có 10 món thôi, nhưng mà bây giờ nhiều khi khách họ yêu cầu, với lại nhiều khi tôi nấu món cũ lại thấy nhàm chán, thành ra cứ soạn ra món mới là khách họ thích họ kêu mình giữ lại. Bây giờ tất cả có 70 món. Đặc biệt nhất là món passion fruit creme brulee, là đồ ngọt đựng trong trái dừa non, rất là ngon.
VOA: Còn vào lúc đông khách thì thường nhà hàng mình có bao nhiêu thực khách ạ?
Bà Mỹ Dung: Dạ thưa, hôm tối thứ Bảy, 44 người khách họ bước vào cùng một lúc chỉ trong vòng có 5 phút, mà nhân viên thì chỉ có 4 người và tôi nữa là 5 người, rất là chật vật.
VOA: Vậy là công việc kinh doanh của bà rất thành công ở Bangkok phải không ạ?
Bà Mỹ Dung: Cái đó là nhờ trời thôi, với lại khách hàng quen họ cứ đến từ 5 năm nay, đi đâu họ cũng nhớ món ăn Xuân Mai họ trở về hết. Cái đó là điều mà tôi rất hãnh diện.
VOA: Khách hàng chủ yếu là người nước nào ạ, người Việt, người Thái hay người nước ngoài ạ?
Bà Mỹ Dung: Dạ thưa, cộng đồng người Việt bên này không được chặt chẽ lắm, nên khách hàng chủ yếu là người Thái và người nước ngoài thôi ạ.
VOA: Bà là một phụ nữ rất thành công cho dù bà làm ở bất cứ ngành nghề gì, vậy bà có bí quyết gì để thành công như vậy, bà có thể chia sẻ với những người phụ nữ khác được không thưa bà?
Bà Mỹ Dung: Cái bí quyết nhất là thật tình mình làm cái gì là mình làm từ trái tim ra thì người ta rất là cảm kích. Còn ngòai ra chẳng có bí quyết gì, kể cả việc nấu ăn là tôi chưa từng học hỏi cách nấu nướng của ai cả, cứ nhớ những món ngày xưa mình được ăn lúc mình còn bé tí xíu ở Việt Nam. Rồi sau, lần đầu tiên tôi đi về Hà Nội là năm 1995, đó là lần đầu tiên trong đời tôi đi ra xứ Bắc thì cũng như là một nước ngoại quốc. Cũng như trong mơ thôi, thấy món gì cũng thích, cái món mà tôi thích nhất là bánh cuốn Các bà các cô mà ngồi bên lề đường mà tráng bánh cuốn mà mình xin học thì không ai cho học, đợi tới 5 năm cứ mỗi lần đi ra Hà Nội là cứ học xem họ tráng bánh cuốn. Bây giờ thì tráng rất là ngon rồi.
VOA: Xin cảm ơn bà Mỹ Dung đã dành cho đài VOA cuộc trò chuyện này.
Quí vị có thể tìm hiểu thêm về cựu nữ đặc vụ FBI và nhà hàng của bà tại trang web: http://www.xuanmairestaurant.com/Xuan_Mai_Restaurant/Welcome.html