Đây là bữa tối ăn món mì Ý trong gia đình Blomgren, và mọi người vừa ngồi vào bàn.
Hai vợ chồng Brad và Sonya Blomgren, cùng 4 đứa con, 3 con chó và một con mèo đã sống trong căn nhà khiêm tốn này từ khi bị mất nhà vì bị tịch biên hồi tháng 8 năm ngoái.
Các khó khăn đến với gia đình cách đây 2 năm khi nền kinh tế bắt đầu trì trệ và Brad mất việc làm của anh trong ngành xây dựng. Sau đó sức khỏe anh bị suy yếu, và một loạt các phẫu thuật đã khiến anh không làm gì được nhiều tháng. Tai họa chót giáng xuống khi một nhân viên tín cẩn ăn cắp chiếc xe tải và toàn bộ dụng cụ thợ nề của anh.
Sau bữa ăn tối, đám trẻ lên lầu làm bài vở, hai vợ chồng Brad và Sonya ngồi xuống nói chuyện về vụ mất nhà. Một trong những điều khiến anh Brad hối tiếc nhất là anh không có nhà khi cảnh sát đến tống đạt giấy đuổi nhà. Cô con gái chưa trưởng thành của anh đã ra mở cửa.
Brad kể tiếp: “Thế là lúc tôi về thì thấy cháu đang ngồi trên sàn nhà, nước mắt ràn rụa. Dĩ nhiên, cháu không kể lại cho các em nhỏ của mình. Cháu kể cho tôi nghe họ đã đến ra sao, đưa giấy đuổi nhà và bảo chúng tôi phải dọn ra. Tôi thật đau lòng vì vô tình cháu là người ở nhà lúc đó.”
Gia đình trước đó đã từ chối không muốn nhìn vào thực tế, với hy vọng ngân hàng sẽ xét lại vào phút chót vì thế mà thông báo đuổi nhà khiến họ sững sờ, không có kế hoạch sẽ phải làm gì sau đó.
Brad nói: “Chúng tôi chất mọi thứ lên chiếc xe U-Haul mà không biết đi đâu. Đây đúng là một trong những lúc mà ta phó mặc mọi thứ cho Thượng Đế. Làm gì, và đi đâu bây giờ?”
Một nhóm hỗ trợ cộng đồng có tên là The Journey Home đã đến ứng cứu gia đình, và đưa họ vào căn nhà có 3 phòng ngủ này.
Murfreesboro là một thành phố với 100.000 dân, lâu nay có một khối đáng kể những người không nhà, nhưng Giám đốc Journey Home, ông Steve Foster nhìn thấy bộ mặt của khối dân này đang thay đổi.
Ông nói: “Từ 1.600 cho đến 2.400 người đã nếm trải tình cảnh không nhà trong thời gian 12 tháng vừa qua. Chúng tôi đã thấy một sự thay đổi đáng kể trong thành phần dân số này, đó là số những gia đình có con nhỏ đã gia tăng đáng kể.”
Gia đình Blomgren trả một lệ phí nhỏ hàng tháng cho The Journey Home thay cho tiền thuê nhà, nhưng lệ phí này thấp hơn giá thị trường rất nhiều. Ông Foster giải thích rằng phân nửa số tiền họ trả được giữ trong một tài khoản tiết kiệm, để trả lại cho gia đình sau này dùng làm tiền đặt để mua một căn nhà của chính mình.
Ông Foster nói: “Khi thu nhập và công ăn việc làm của họ khá hơn, mọi sự ổn định hơn, thì chúng tôi sẽ làm những việc như để họ đứng tên các hóa đơn điện nước. Vì thế, khi họ rời khỏi nhà mượn của chúng tôi để dọn qua nhà mới, thì đã có cơ sở.”
Xây dựng lại một cơ sở ổn định là điều chủ yếu, không phải chỉ riêng cho gia đình Blomgren. Căn nhà mà họ đang sống là một căn nhà đã bị bỏ trống khoảng 1 năm. T
ổ chức The Journey Home đã mua nó qua một khoản trợ cấp liên bang gọi là Chương trình Ổn định Khu phố còn gọi tắt là NSP. Những người nhận trợ cấp có thể dùng ngân khoản của NSP để phá bỏ những căn nhà bỏ trống nếu họ muốn, nhưng đa số đã chọn hoặc sửa sang hoặc bán lại cho các gia đình có thu nhập thấp, hay dùng để cho những người không nhà như tổ chức từ thiện ở Murfreesboro này đang làm.
Ông Sullivan nói: “Sống cạnh một căn nhà bị tịch biên có thể có ảnh hưởng lây lan trong khu phố, khiến giá trị nhà xung quanh bị tụt xuống.”
Đó là lời ông Brian Sullivan, người phát ngôn của Bộ Phát triển Gia cư và Đô thị, là cơ quan quản lý chương trình vừa kể.
Ông nói tiếp: “Mục đích là ổn định hóa các khu phố đã trải qua những vấn đề gay go nhất trong cuộc khủng hoảng tịch biên nhà. Vòng tài trợ đầu tiên, gần 4 tỷ đôla, đã được sử dụng hết. Nó đã được dành cho các cộng đồng, và họ đang sử dụng các ngân khoản đó ngay bây giờ.
Gia đình Blomgren biết được rằng họ rất may mắn tìm được nơi trú thân, mà còn có chỗ cho họ nuôi những con thú cưng của mình. Anh Brad nói nhân viên trong tổ chức The Journey Home rất thông cảm với những nỗi lo lắng lớn nhỏ của họ.
Brad nói: “Họ thật tử tế. Họ luôn đối xử với chúng tôi một cách thân tình. Họ luôn đối xử chúng tôi một cách quý trọng. Họ không bao giờ coi thường chúng tôi. Họ không hề phán xét chúng tôi.”
Ông Scott Foster nói căn nhà mà cơ quan để cho gia đình Blomgren ở không phải chỉ là một căn nhà - nó còn là một cơ hội thứ nhì.
Ông giải thích: “Quý vị biết đấy, khi chúng tôi đưa một gia đình đến một nơi tốt đẹp để sinh sống chính là những ngày vui nhất mà chúng tôi có. Điều đó giúp họ hiểu rằng mọi sự tốt đẹp sẽ đến nếu họ tiếp tục cần cù lao động.”
Chính quyền của Tổng thống Obama có thêm 3 tỷ đôla dành cho chương trình Ổn định hóa Khu phố trong những tháng sắp tới, nhưng không có phần chắc là sẽ có thêm nữa. Trong bầu không khí chính trị phải cắt giảm chi tiêu hiện nay, những người hỗ trợ cho chương trình gia cư nói họ không trông đợi Quốc hội sẽ chuẩn chi thêm ngân sách.
Vì tình trạng kinh tế bết bát và tỷ lệ thất nghiệp cao, hàng triệu gia đình Mỹ đã không có khả năng trả các món nợ đã vay để mua nhà. Do đó chủ nợ đã tịch biên và lấy lại nhà. Thế nhưng bán lại những căn nhà đó để thu hồi khoản nợ cũng rất khó trong một thị trường nhà đất chậm chạp, vì thế nhiều nhà cửa bị tịch thu đã bị bỏ trống, gây thiệt hại cho giá trị các nhà lân cận. Các cơ quan xã hội và các tổ chức từ thiện đang dùng tiền của chính phủ để giúp những người bị mất nhà tìm một nơi ở tạm, và giúp các khu phố tránh được vết nhơ của những căn nhà bỏ hoang.