Ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đang có cuộc viếng thăm chính thức nước Cộng hòa Pháp với hy vọng đưa ‘’mối quan hệ chiến lược tòan diện Việt – Pháp lên một tầm cao mới’’.
Theo thông báo của bộ Ngọai giao Hà Nội, quan hệ chiến lược nói trên bao gồm các mối quan hệ kinh tế, thương mại, đầu tư, giáo dục, văn hóa và du lịch.
Vừa qua 3 tổ chức bảo vệ nhân quyền có trụ sở tại Pháp :- Liên Đòan Quốc tế Nhân quyền FIDH (Fédération Internatioale des Droits de l’Homme), Ủy ban Bảo vệ quyền làm người Việt Nam VCHR (Vietnamese Committee Human Rights) và Hội Nhân quyền Pháp Quốc LDH (Ligue des Droits de l’Homme) đã gửi bức thư dài cho tổng thống Pháp E. Macron yêu cầu khẩn thiết ông ‘’hãy đặt ra câu hỏi nóng bỏng về nhân quyền trong các cuộc tiếp xúc’’, yêu cầu ông ‘’áp lực Việt Nam trả tự do cho các tù chính trị, chấm dứt mọi sách nhiễu, bạo hành của công an đối với các xã hội dân sự, chấm dứt các cuộc đàn áp tôn giáo và hủy bỏ mọi điều luật chống nhân quyền’’.
Bức thư nêu rõ ‘’chế độ độc tài pháp trị của Đảng Cộng sản Việt Nam trong 14 tháng qua đã bắt giam và bỏ tù 62 nhà bất đồng chính kiến, đưa số tù chính trị hiện nay bị giam cầm lên đến 130 người’’.
Bức thư kể rõ tên các nhà dân chủ và nhân quyền hiện còn bị giam như nhà báo Nguyễn Hữu Vinh, cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh có mẹ già 2 con nhỏ, luật sư Nguyễn Văn Đài … cần được trả tự do ngay.
Bức thư nhắc nhở rằng nhân quyền là giá trị cơ bản thiết yếu của nước Cộng hòa Pháp, chính tổ chức En Marche – Tiến tới của ông Macron cũng như quốc hội Pháp hiện nay đa số là từ các tổ chức xã hội dân sự chưa từng tham chính cấu thành, nên việc nêu và áp lực với phía Việt Nam là điều không thể bỏ qua và coi nhẹ được.
Từ những thông tin trên có thể cho thấy ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng chọn sang Pháp là một sự lựa chọn không thỏai mái chút nào ! Có thể nói là một sự lựa chọn không đúng chỗ, không đúng lúc. Trong khi ông Trần Đại Quang và ông Nguyễn Xuân Phúc đi thăm Ấn Độ và nước Úc lại thuận lợi hơn nhiều. Vì nước Pháp với tổng thống E. Macron không thể bỏ qua giá trị dân chủ và nhân quyền để đổi lấy vài lợi ích kinh tế, thương mại không đáng kể.
Việt nam chỉ có thể mượn cái cớ ‘’nhân kỷ niệm 45 năm bình thường hóa quan hệ Việt-Pháp’’. Họ cố tình quên rằng CH Pháp và CHLB Đức có quan hệ gắn bó chặt chẽ, là hạt nhân của khối Liên Âu. 2 nước luôn nhất trí với nhau trong mọi quan hệ quốc tê. Mà Việt Nam đang có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng với CHLB Đức suốt nửa năm nay, chưa giải quyết xong. Tin mới nhất là Tổng Công tố Liên Bang đã đặt vấn đề điều tra đối với trung tướng Đường Minh Hưng, phó Tổng cục trưởng Tổng cục an ninh của Bộ Công an, là người đã đích thân sang Đức tổ chức cuộc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh bằng bạo lực phi pháp trên đất Đức, với lời cảnh báo sẽ có những trừng phạt tiếp theo.
Ai cũng biết phía Việt Nam đang mong mỏi Hiệp ước Tự do Thương mại Việt-Liên Âu EVFTA đã ký sẽ sớm được các nước Liên Âu xét duyệt chính thức, với lợi ích cho Việt Nam có thể lên đến 20 tỷ đô la mỗi năm.
Trong bối cảnh hiện nay, không dễ gì phía Pháp hứa hẹn về việc sớm thông qua EVFTA, mà có ký thì cũng không có mấy ý nghĩa vì theo nguyên tắc EVFTA chỉ có giá trị khi tất cả thành viên 28 nước Liên Âu đều nhất trí, mà CHLB Đức thì còn rất lâu mới đồng tình khi Việt Nam vẫn trơ trẽn không chịu xin lỗi và hứa không tái phạm hành động bạo lực như cuộc bắt cóc thô bạo ở Berlin.
Cho nên món nợ nhân quyền của Việt Nam rất nặng và sẽ kéo rất dài, và nhà nước tòan trị kiểu Mác-xít này còn lâu mới trả hết món nợ này, và tự mình dấn thân để bị chiếu tướng và lên án quyết liệt, kể cả chuyến đi thăm Pháp được gọi là chuyến di thăm hữu nghị của bạn bè chiến lược.
Bị thiệt đơn và thiệt kép, thiệt cả về uy tín chính trị, thiệt cả về kinh tế, tài chính, không mang lợi gì về trong khi ngân sách cạn kiệt, hệ thống ngân hàng đổ vỡ.
Lại còn chuyến đi thăm Cu Ba tiếp theo, cũng là sự lựa chọn không đúng chỗ, không đúng lúc. Khi ông Raul Castro về hưu, kết thúc thời đại Castro mù quáng theo học thuyết Mác Lê và chủ nghĩa xã hội Mác xít viển vông.
Còn nhớ trong chuyến thăm Cu Ba trước đây ông Trọng đã vụng về cao hứng tâng bốc học thuyết Mác-Lê lên tận mây xanh, cứ như đang lên lớp ở trường đảng Nguyễn Ái Quốc bên nhà, bị phản ứng dữ dội, không báo Cu Ba nào tường thuật cuộc diễn thuyết 2 giờ kỳ quặc này, để bà tổng thống Bradil lập tức đóng cửa không tiếp đòan ngay ngày hôm sau, mặc dù là cuộc viếng thăm nhà nước được chuẩn bị suốt 3 tháng trước.
Một thất bại, một nỗi nhục quốc gia, một chuyến lỡ tàu đau hơn họan. Lần này ông Trọng sẽ còn lên lớp giảng giải gì nữa ? Xin chờ xem.