Đường dẫn truy cập

Phi con


Phi con
Phi con

Mới thấy đó mà đã đến ngày con thôi nôi. Thời gian qua mau thật. Mới ngày nào ba còn ẵm con trong tay lần đầu tiên trong nhà thương, tập cho con bú sữa bình. Khi hai mắt con vẫn còn nhắm nghiền. Khi người con vẫn được y tá bao chặt trong tấm khăn để con tưởng là con vẫn còn nằm trong bụng mẹ.

Vậy mà 365 ngày đã vụt qua. Để hôm nay con đã chập chững biết đi. Biết cười khi ba làm trò. Biết khóc đòi ngoại cõng. Để mẹ con phải bỏ ra cả tiền lẫn sức lo cho con có một ngày sinh nhật thật linh đình bên cạnh gia đình và các bạn bè, anh em quen thuộc. Mặc dù ba nghĩ con chẳng hề bận tâm!

Con có biết không Phi. Những tháng ngày trước khi con ra đời, điều mà ba mong ước nhất, điều mà ba luôn cầu nguyện mỗi khi đứng trước bàn thờ Phật là cầu mong sao cho con và mẹ con luôn được vuông tròn. Con sẽ ra đời có đầy đủ chân tay, thân trí khỏe mạnh. Ba chỉ cần có thế. Cho đến bây giờ và mãi mãi về sau ba cũng chỉ cần có thế.

Ba sẽ không cần con lớn lên phải trở thành một tài năng xuất chúng, một tiểu gia hay đại gia thành công vượt bực. Ba cũng không cần con phải trở thành một học sinh giỏi, một đứa con ngoan, ba mẹ nói gì con cũng nghe theo. Vì ba nghĩ đối với bất cứ một sự liên hệ nào, trong gia đình hay bên ngoài xã hội, phải có sự đụng chạm, phải có sự cân bằng, thỏa thuận tương tác thường xuyên với nhau thì con người, cả hai bên mới có cơ hội để thăng tiến. Còn không thì chúng ta chỉ dậm chân tại chỗ. Chỉ thấy được cái hay của những người đi trước nhưng không thấy được những bước họ chưa đi.

Quan trọng hơn, một trong hai bên sẽ không cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc với những gì họ đang có. Và ba nghĩ đây mới là điều mà ba luôn mong muốn ở nơi con. Thấy con được hạnh phúc với cuộc sống của riêng mình, với những quyết định của riêng mình, bên cạnh những người mà con yêu mến. Bất kể đó là ai. Giàu sang hay bần hàn. Việt Nam hay ngoại quốc. Trai hay gái.

Ba không đặt nhiều kỳ vọng, đòi hỏi nhiều ở nơi con vì trên thực tế, con không phải là người đã quyết định bước vào cõi đời lắm cảnh trái ngang này. Chính ba mẹ là người đã quyết định chọn có con và vì vậy lẽ đương nhiên ba mẹ phải có trách nhiệm nuôi nấng cho đến lúc con trưởng thành. Việc báo hiếu vì thế không phải là điều mà con cần phải bận tâm sau này. Vì xét cho cùng nó không thể và không phải là một trách nhiệm. Nếu có được, nó chỉ là một sự may mắn.

Vả lại ba cũng cần phải thú nhận một điều là những tiếng cười của con, những lúc ba được ôm con vào lòng là những lúc ba cảm thấy hạnh phúc nhất. Con đã cho ba có một cảm giác mà trước đó ba chưa hề có. Mặc dù trước đó ba đã có con.

Hơn mười năm về trước ba đã từng nhận anh Minh của con đem về nuôi. Sau này ba lại có thêm hai người con kế mà cho đến nay ba vẫn tin tưởng là tình thương mà ba dành cho tất cả các con là bằng nhau.

Tuy nhiên cũng có thể vì trong năm vừa qua ba đã dành nhiều thời gian cho con hơn, ba lại biết con rõ hơn từ lúc con… chưa ra đời, nên vì vậy cái cảm giác mà con cho ba cũng có một phần nào đó khác biệt. Ba cảm ơn con về điều đó.

Hai người khác mà ba cũng cần phải cảm ơn đã có công (hay nói thật ra là có nhiều công hơn cả ba) nuôi con cho đến ngày hôm nay là ngoại con. Và mẹ con. Nếu không có ngoại con giúp trông nuôi từ những ngày con vừa mới lọt lòng thì thật tình mà nói ba chẳng biết con sẽ ra sao!

Ba thấy thì ra câu ông bà mình thường nói “Tiến về nội, thối về ngoại” cũng có lý do của nó.

Riêng mẹ con thì không cần phải nhắc lại chúng ta cũng biết là mẹ đã hy sinh rất nhiều cho con. Vì vậy trong tương lai về sau cho dù bất cứ điều gì xảy ra ba vẫn mong là con sẽ hiểu rõ được điều này.

Như nhiều bà mẹ khác, mẹ con đã mang con nặng gần 4kg và chịu đau trên 10 tiếng trước khi con cất tiếng khóc đầu tiên chào đời. Nhưng không như phần lớn những bà mẹ khác, từ ngày con ra đời, không phải ngày nào ba cũng có cơ hội ở gần mẹ con để giúp đở, nuôi nấng con. Vì việc làm, vì cơm gạo áo tiền, vì những công việc xã hội mà ba đang đảm nhận, ba đã không thể chia xẻ được gánh nặng cùng mẹ con trong công việc hằng ngày như mong muốn. Trong năm vừa qua và ba e sợ rằng trong cả tương lai.

Vì vậy ba chỉ mong là trong những năm tháng kế tiếp mãi cho đến ngày con khôn lớn, con sẽ thông cảm, cố hiểu dùm cho ba. Vì việc công có lúc ba sẽ lơ đãng chuyện nhà. Vì hoàn cảnh ba sẽ không thể luôn ở mãi bên cạnh con, từng ngày, từng phút.

Nhưng xin con nhớ rằng ba vẫn luôn nhớ đến con. Vẫn luôn nghĩ về con cho dù ba có ở bất kỳ góc bể chân trời nào. Hay vì bất cứ lý do gì ba không thể sống gần con.

Ba sẽ cố gắng sống và làm việc để trong tương lai con cảm thấy hãnh diện ba là ba của con.

Riêng hôm nay bước sang năm thứ hai, ba chúc Phi con của ba vẫn như mọi ngày, mau ăn, chóng lớn.

Con đồng ý chứ?

Ba của con.

* Blog của Luật sư Trịnh Hội là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

  • 16x9 Image

    Trịnh Hội

    Làm sao để có thể tự giới thiệu về mình một cách tốt nhất và đúng nhất đây hả bạn? Có lẽ bạn chỉ cần biết đại khái như thế này. Tôi sinh ra ở Đa Kao gần cầu Bông, Sài Gòn và sang định cư ở Úc từ năm tôi 14 tuổi. Từ lúc ra trường luật cho đến nay tôi đã sống và làm việc ở Úc, Hồng Kông, Philippines, Mỹ, Anh Quốc và dĩ nhiên là Việt Nam...
XS
SM
MD
LG