Những ngày cuối tuần sắp tới, xin mời quý bạn đọc thưởng thức bài thơ mới nhất của nhà thơ Trần Tiến Dũng. Được viết tại Sài Gòn vào những ngày giữa tháng Tư, dù muốn hay không bài thơ cũng gợi nhớ và gợi liên tưởng đến nhiều điều. Thật nhiều điều.
Xin phép được nhắc lại là: Nhà thơ Trần Tiến Dũng sinh năm 1958 tại Gò Công và sống tại Sài Gòn. Anh đã xuất bản một số tác phẩm như “Khối Động” (Sài Gòn: 1997), “Hiện”(Sài Gòn: 2000), “Bầu Trời Lông Gà Lông Vịt” [eBook] (Tiền Vệ, Australia: 2003) và “Hai Đoá Hoa Trên Trán Cho Công Dân Hạng Hai” [phát hành dưới hình thức photocopy] (Sài Gòn: 2006). Một số thơ của anh đã được Đinh Linh dịch sang tiếng Anh và đăng trên tạp chí “Manoa”, và trong tuyển tập “Contemporary Voices from the Eastern World: An Anthology of Poems” (Norton 2007).
NHQ
Từ sân nhà của một căn nhà ngơ ngác
Trần Tiến Dũng
Con mèo bị cột trước ngạch cửa
nhà nhỏ
hàng rào nhỏ
nơi chốn này như một món đồ chơi
hàng rào gỗ lấn qua nhà người thợ giày
và mỗi bàn chân người
những đôi chân mất tự do là phế thải
mang những miếng da giày phế thải
như là cách để không lạc trước cửa nhà
Ngôi nhà nhỏ
nguyện đường mỗi gia đình Việt Nam
nơi nước mắm đậm nhạt theo giọng nói
cách nhìn nhau ân cần như nắng
hơi thở mái nhà trao trọn cho từng mùa gió
hoa luôn có trong mắt bình minh người thân yêu
và đất lòng được gói trong lời hỏi thăm
bừng nở trong hồn mưa nắng
“Ăn cơm chưa ? Khoẻ không?”
và hết thẩy hy vọng được hướng tới nguồn gió
“Anh dạo này sống ra sao!”
Nhìn mà xem
mèo- chuột -chó-người
vì sao
lúc này
liếm đi liếm lại nỗi sợ triền miên
giữa ruộng đồng núi rừng bị khoét bán màu xanh
khoảng không bị vơ vét bởi toà cao ốc tham nhũng
sóng di động- đường truyền net lạnh và nguy hiểm như mũi dao
một xã hội trong cái bong bóng đỏ
vừa thực vừa hư những người đi, người đến
quấn vào nhau ngoằn ngoèo
nhìn mà xem
cơn buồn dơ như một cái máng nước đầy rác
mặt cười móp méo như một bãi sáp đèn cầy
vì sao
lúc này
những đôi mắt hợp thành bầy đàn
nhìn vào từng khẩu hiệu bịt kín mọi con đường
chân người sống dẫm đạp bóng chân người chết và
những lớp da thừa cứ dầy lên
có thể nào đạp nhau là một cách dò tìm hy vọng
đầu tóc vướng rác
đôi mắt cả bầy chảy hy vọng và lệ
chảy tràn trề sự sống ngơ ngác
Lỗ thông gió thò mặt ra khoảng trống
có những người điên lóng ngóng
có hàng triệu người tỉnh lớ ngớ
trên nền nguyện đường tàn tạ này
lời vô nghĩa
lời có nghĩa
đều trốn chạy chuyện nói thật về quyền sống của mình
Nguyện đường hy vọng từ chối sự nẩy mầm
tuy nhiên sự sống cứ phải nhú ra
chuyển động
trồi
sụt
co rúm
nguyện đường Việt Nam trụi trơ
tuy nhiên con người vẫn mang nỗi sợ tới
họ chọn nỗi sợ là một thứ tôn giáo mới
những gương mặt Việt biến dạng nhìn nhau
biến dạng nhìn biến dạng
và lời cầu nguyện từ gần đến xa
cầu cho hồn xác từng giáo đồ sống đúng cách người cộng sản muốn
Trăng đường phố há miệng cùng tiếng kêu hú chó, mèo
thế nhưng con người vẫn mang nỗi sợ tới
làm mập cái xấu, thơm điều ác
rồi lại từ tốn
từ chối nói cho cái quyền được nói
rằng
nguyện đường Việt Nam đã sụp đổ ra sao
lương tri bị bứt xé như một miếng khăn giấy chùi miệng
phẩm giá là bãi lầy cho những ai còn rộng lòng
Chỉ còn ít người
rất ít người quen đang cúi đầu và khóc
rất ít người đủ tự trọng để nhìn quanh
đây người Việt
trong tình trạng bị nhổ trụi tinh thần
mỗi người đỏ lên trong thứ gia vị của “văn hoá” nói dối
và bóng lưỡng màu đỏ, khét như món quay chờ nguội
Vẫn còn người nói sự tàn lụi của nguyện đường là hiển nhiên
phẩm giá lương tri và ý thức tự do đang chết cũng là hiển nhiên
Cứ nhìn mà xem
khoảng trống ngơ ngác
đè sân nhà của một căn nhà
một con mèo bị cột cổ
luôn đưa chân cào về phía trước
và nơi đây
một ít người Tự Do thảm thương
cứ đưa tay bối rối rờ rẫm mặt mình
trên mặt mỗi người phải chăng luôn có một con đường
phải chăng con đường cầu nguyện mà thời gian tặng cho mỗi sự sống
cũng đã từ chối họ.
Trần Tiến Dũng
Liên quan
Đường dẫn liên quan
Đọc nhiều nhất
1