Từ Quận Cam California, nhà thơ Du Tử Lê cho biết:
“Tôi cho rằng đây là một mất mát to lớn, không chỉ đối với gia đình mà còn cả văn học Việt Nam nói chung. Anh Hữu Loan đối với văn học mình có hai di sản.
Di sản thứ nhất là số thơ của anh để lại. Dù số thơ anh chỉ ít thôi nhưng đó là những bài mà tôi cho là sẽ ở vĩnh viễn với văn học của chúng ta, thí dụ Màu Tím Hoa Sim hoặc Đèo Cả.
Di sản thứ hai, cá nhân tôi cho là rất to lớn. Tôi muốn nói đó là di sản về nhân cách, cái cách mà anh ấy ứng xử với đời sống, sau khi anh gặp những khó khăn, như bị trù dập khi anh tham dự phong trào Nhân Văn Giai Phẩm, và anh đã rút về quê hương Nga Sơn của anh, sau đó anh trải qua rất nhiều năm, tôi nhớ là khoảng 5 tới 10 năm; anh đi thồ đá ở trong núi để nuôi con.
Tôi cho đó là một tấm gương, một di sản về sĩ khí của kẻ sĩ, cũng là một di sản rất to lớn.”
Từ thành phố Houston của Texas, nhà thơ Tô Thùy Yên chia sẻ:
“Tôi rất ngậm ngùi, bồi hồi tưởng nhớ một bực tài hoa đã ra đi. Quá trình lâu dài của ông trong trần gian này thì ông đã trải qua một cuộc đời rất vất vả, đau khổ, bầm dập; rất là thương tội cho một bực tài hoa như ông.
Lúc tôi còn ở Việt Nam, có lần ông Hữu Loan có dịp vào Sài Gòn chơi, ông có ghé thăm tôi cùng với nhà thơ Hà Thượng Nhân. Lúc đó ông và ông Hà Thượng Nhân đã 80 tuổi rồi, từ nhà ông Hà Thượng Nhân đâu ở Phú Thọ, đạp xe đạp vào tận đất Gò Vấp của tôi một buổi tối để thăm tôi. Tôi rất cảm động về sự xuất hiện của hai vị đàn anh đó.
Lúc đó tôi nhìn thấy ông là người đàn anh lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, người rất khỏe mạnh, quắc thước, giọng nói sang sảng; biểu hiện một tâm hồn, tính tình cương trực, thẳng thắn.
Tôi rất quý trọng ông qua những kỷ niệm khi tôi còn niên thiếu, khi đọc các bài thơ của ông như Màu Tím Hoa Sim, nhất là Đèo Cả. Tôi đã bày tỏ cảm tình của tôi đối với ông, qua những kỷ niệm về các bài thơ tuyệt tác đó của ông.
Tôi rất động lòng khi nghe tin cụ Hữu Loan rời bỏ anh em chúng ta ra đi. Mặc dù sinh tử là việc bình thường của mọi sinh vật, nhưng khi nghĩ đến một bực tài hoa, suốt đời có tấm lòng cho văn chương, nhất là cho thơ; có một cuộc đời khổ sở, vất vả, bầm dập về tinh thần và vật chất. Nghĩ đến điều đó tôi rất ngậm ngùi, đau xót, và xin có lời chia buồn gởi đến gia đình và cầu chúc cho cụ yên vui nơi cõi vĩnh hằng.”
Từ thành phố Montreal của Canada, nhà thơ Luân Hoán cho biết:
“Khi nghe tin nhà thơ Hữu Loan mất, tôi đã loan tin trên trang web của tôi để anh em biết.
Cũng ngay đêm thứ Sáu, tôi có viết tặng ông Hữu Loan theo kiểu nhật ký trong ngày như thế này:
Rừng sim tồn tại muôn đời
Riêng nụ thơm nhất vừa rời thế gian
Xác di cư về suối vàng
Danh người và nốt nhạc vàng thiên thu
Trời đêm không quá âm u
Nhưng nhìn bốn hướng gió mù mịt bay
Vẩn vơ hát nhẩm vài giây:
“Áo anh sứt...”(cả đường may) mất rồi!
Tôi viết chơi mấy câu trong trang nhật ký của tôi vậy thôi.