<!-- IMAGE -->
Khi tôi viết những dòng chữ này thì ngay trên quê hương tôi đang diễn ra một vụ án mà trên thế giới hầu như cơ quan báo chí nào cũng chú ý, để tâm, kể cả những hãng thông tấn ngoại quốc lớn nhất như Reuters. AP. VOA. BBC. Và hàng chục, hàng trăm đài phát thanh, truyền hình lớn nhỏ khác.
Ngoại trừ ở Việt Nam.
Điều đáng buồn, đáng bực, và đáng nói là ở chỗ đó. Một vụ án liên quan đến những vấn đề lớn nhất của một đất nước. Với mức án cao nhất là tử hình. Nhưng tôi hoàn toàn chẳng tìm thấy bất kỳ một tiếng nói nào bàn cãi, phân tích trước ngày các bị cáo bị đưa ra trước vành móng ngựa. Một bài viết ủng hộ không có đã đành. Đằng này một vài lời phân tích theo luật pháp hiện hành cũng bằng không.
Hàng trăm, hàng ngàn ký giả, luật sư học ra để làm gì? Xây dựng một nhà nước pháp quyền để làm gì? Chẳng lẽ suốt ngày chỉ để đăng tin cô hoa hậu này đi thi nơi nào? Đang cặp với ai? Hoặc anh ca sĩ nọ đang làm live show hoành tráng đến mức nào?
Thật không còn gì xấu hổ bằng. Cũng không còn gì lố bịch bằng. Chỉ cách đây mấy hôm tôi cảm thấy hãnh diện biết bao với câu nói ‘Tôi Là Người Việt Nam’ sau khi biết được bao nhiêu gương thành công của người Việt ở hải ngoại. Thì hôm nay nhìn về Việt Nam tôi chỉ cảm thấy buồn và xấu hổ với câu nói đó.
Tôi buồn vì bản thân tôi biết cả bốn bị cáo Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Lê Thăng Long và Nguyễn Tiến Trung đều là những người có học cao, có những thao thức khôn nguôi cho đất nước, có rất nhiều bạn bè, anh em trên mọi miền Nam Bắc. Thế mà giờ đây tất cả đều phải nín lặng. Tất cả đều sợ bị ảnh hưởng liên quan đến mình. Vì thế lực của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Kể ra tôi phải thầm cảm ơn số phận đã đưa đẩy tôi về lại quê hương cách đây gần 3 năm về trước. Để tôi có dịp biết thêm về hiện thực ở quê nhà. Cũng như có dịp quen biết với những người con Việt Nam vẫn còn có lòng như Lê Công Định.
Và may hơn nữa là tôi đã không còn ở Việt Nam. Vì nếu không chắc là tôi cũng phải giả câm, giả điếc như những người bạn cùng lứa khác. Nếu như không muốn vào tù.
Nghĩ lại thấy câu nói người dân Sài Gòn thường nói vậy mà đúng. Thấy dzậy mà không phải dzậy đâu. Tưởng là ở Việt Nam có tiền là sẽ có tất cả. Nhà lầu. Xe hơi. Kẻ hầu. Người hạ. Thậm chí ở thời đại này muốn đi đâu chơi cũng được. Nay Thái Lan. Mai Úc, Mỹ.
Nhưng có một thứ không có gì sánh bằng. Và không phải ai cũng cảm nhận được nó. Cũng không phải ai cũng biết trân trọng nó.
Đó là sự tự do và lòng tự trọng biết phải làm gì để không hổ thẹn với núi sông.